November 20, 2019

The Untamed - Grandmaster Of Demonic Cultivation - Mo Dao Zu Shi


(Vietnamese fan-translation) Here is the endnotes from the author (Vietnamese version is right after the following English version.

Source: https://exiledrebelsscanlations.com/gdc-chapter-126/

Quote***
Endnotes

From the author:
When it comes to this book, I can’t even summarize all of the stories surrounding it in seven entire days. Even its publication process was filled with twists and turns, taking more than half a year to finish. Right now, the first volume is finally born, and it just so happened to coincide with its third anniversary. With this opportunity, I put pen to paper and wrote this special little note for it, for the sake of commemoration.
For an author, when you want to look back on your journey, the work itself is more meaningful than the diary. I was still studying when I planned out this novel and started writing when I graduated. Even now, I sometimes reminisce about the early days when it had just begun to serialize. I didn’t earn much, but the writing process was easy and relaxed, indeed an excellent condition for creativity.
Speaking of it, that was also the first time I consciously planned out my characters. Full of enthusiasm, I wrote over a thousand words of I-don’t-know-what for each of the two main characters, Wei WuXian and Lan WangJi, though I don’t know where they went. Now that I think about it, it was quite a pity, really.
The greater pity was the first version of its outline, almost ten thousand words. I had a habit of deleting the outline as I went, just like checking off every task from a to-do list. It gave me a refreshing sense of satisfaction, and thus, I didn’t back it up.
I’ve said before that I originally wanted to write a story of cold-blooded revenge and triumphing over the scum, but for some reason, the outline became more and more miserable. I think that perhaps it was because nobody likes to be hurt, but I have a thing for people with scars.
—”Stories only scars can tell.”
Back when I was young, I especially loved those who are full of scars and stories, and I thought I could be like them—I’d keep going even as knives cut into my skin, never turning back and never looking down. And when I grew a little older, I was even more in love with them. It was because I discovered that they were even firmer and stronger than I had imagined.
I traveled by words, covered in the dust of the journey. Too many things have happened. Too many people have come and gone. No matter the misconceptions, the accusations, or even the impossibly-wounding pain, I’ve encountered them all along the way. But let me borrow a quote from Mr. Wei WuXian, “It’s only another life experience. It’d be a conversation starter when you grow older.”
Perhaps when I’m older, I’d fall in love with writing about young, carefree characters. But when the time comes, I hope that it’s not because I miss my past youth, but rather because no matter how many years have passed, no matter when, no matter where I’ll always be young at heart!
Without care for anything at all, I shall give the entirety of my soul to the pen and the paper.
I no longer like to tell my readers, ‘I love you.’ These words are too light, and yet these words are too heavy.
I hope each of you who enjoys this book
can be like Lan WangJi in virtue and Wei WuXian in character.
P.S. I received the help of many in the publication process.
Thank you Jinjiang, thank you Motie, thank you Sichuan Literature and Art Publishing House.
Thank you, my two editors, Xingzhou and Yuheng.
And thank you, my two friends, Changyang and cas.
Mo Xiang Tong Xiu
2018.10.31
Unquoted***
Vietnamese version (fan-translated)
GHI CHÚ CỦA TÁC GIẢ

Khi nói đến quyển sách này, tôi thậm chí không thể tóm tắt tất cả nhưng câu chuyện xung quanh nó trong toàn bộ bảy ngày. Ngay quá trình xuất bản của nó đã đầy những khúc mắc, mất hơn nửa năm mới hoàn thành. Ngay bây giờ, bản đầu tiên rốt cuộc đã ra đời, và nó chỉ vừa mới tình cờ trùng hợp với kỷ niệm lần thứ ba của nó. Với cơ hội này, tôi đặt bút lên giấy và viết ghi chú nhỏ đặc biệt này cho nó, vì mục đích kỷ niệm.

Đối với một tác giả, khi bạn muốn nhìn lại hành trình của bạn, bản thân tác phẩm thì ý nghĩa nhiểu hơn là quyển nhật ký. Tôi còn đang đi học khi tôi lên kế hoạch cho tiểu thuyết này và bắt đầu viết nó khi tôi tốt nghiệp. Thậm chí bây giờ, đôi khi tôi vẫn nhớ những ngày đầu khi nó chỉ mới khởi sự nối tiếp nhau. Tôi không kiếm được nhiều (ý tưởng), nhưng quá trình viết thì dễ dàng và thư giãn, thực sự là một điều kiện hoàn hảo cho sự sáng tạo.

Nói về nó, đây cũng là lần đầu tiên tôi có ý định lên kế hoạch cho các nhân vật của mình. Đầy nhiệt huyết, tôi đã viết hơn ngàn chữ mà tôi-không-biết-cái gì cho mỗi hai nhân vật chính, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, mặc dù tôi không biết họ đã đi đâu. Giờ tôi nghĩ về nó, thật đáng tiếc, thật sự.

Đáng tiếc lớn hơn là dàn bài phiên bản đầu tiên, gần một ngàn chữ. Tôi có thói quen là xóa dàn bài khi tôi đi, giống như là đi kiểm tra từng nhiệm vụ từ danh sách việc-cần-làm. Nó mang lại cho tôi cảm giác tươi mới của sự hài lòng, và vì thế, tôi đã không sao lưu nó. 

Tôi đã nói trước đó rằng tôi nguyên lai là muôn viết một câu chuyện về sự trả thù máu lạnh và sự chiến thắng những kẻ cặn bã, nhưng vì một số lý do, dàn bài trở ngày càng trở nên khốn khổ. Tôi nghĩ rằng có lẽ bởi vì không ai thích bị tổn thương, nhưng tôi có một điều với những người có sẹo

--- “Những câu chuyện chỉ có những vết sẹo mới có thể kể lại được”

Trở về khi tôi còn nhỏ, tôi đặc biệt thích những người mà có đầy sẹo và những câu chuyện, và tôi nghĩ tôi có thể giống họ - Tôi sẽ vẫn cứ thích ngay cả như dao cắt vào da, không bao giờ quay lại và không bao giờ nhìn xuống. Và khi tôi lớn hơn một chút, tôi thậm chí yên thích họ nhiều hơn. Đó là bởi vì tôi phát hiện ra rằng họ kiên định hơn và mạnh mẽ hơn tôi từng tưởng tượng.

Tôi du hành bằng những con chữ, bao phủ trong bụi của hành trình. Quá nhiều thứ xảy ra. Quá nhiều người đã đến và đi. Bất kể những quan niệm sai lầm, những lời buột tội, hay thậm chí những nỗi đau không tưởng, tôi đã từng gặp phải chúng trên đường đi. Nhưng hãy để tôi mượn câu nói của Ngụy Vô Tiện: “Nó chỉ là một kinh nghiệm sống khác. Nó sẽ là một cuộc trò chuyện bắt đầu khi bạn già đi”.
Có lẽ khi tôi về già, tôi sẽ yêu thích viết về những nhân vật trẻ trung, vô tư vô lo. Nhưng khi tới lúc đó, tôi hy vọng không phải là vì tôi nhớ thời tuổi trẻ đã qua, mà là bất luận bao nhiêu năm trôi qua, bất luận khi nào, bất luận nơi đâu, tôi sẽ vẫn luôn trẻ trong tim!

Không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa cả, tôi sẽ dành trọn tâm hồn cho bút và giấy

Tôi không còn thích nói với độc giả: “Tôi yêu các bạn”. Những từ này quá nhẹ, song cũng quá nặng.

Tôi hy vọng mỗi bạn, từng bạn thưởng thức quyển sách này

Có thể giống như Lam Vong Cơ về đức hạnh và giống Ngụy Vô Tiện về nhân cách.

Tái bút: tôi đã nhận được nhiều sự giúp đỡ trong quá trình xuất bản

Cám ơn Jinjiang, cám ơn Motie, cám ơn nhà xuất bản văn học nghệ thuật Sichuan

Và cám ơn hai người bạn của tôi, Changyang và Cas.

Mặc Hương Đồng Khứu ~ Mo Xiang Tong Xiu

31.10.2018.

No comments:

Post a Comment