(Tưởng
niệm thầy Thích Như Thích)
Khi hay tin thầy Thích
mất, trong tâm trí tôi vọng lại câu nói:”một người thì “tiền hô, hậu ủng", một
người thì lặng lẽ chẳng ai biết đến”, nói là để so sánh giữa thầy và thầy Nhất
Hạnh (em thầy), tôi thầm nghĩ vậy thầy Thích mất chắc cũng “âm thầm” và ít người
đưa tiễn vì ít người biết đến thầy quá, nhưng chiều nay, về trước linh cữu thầy,
bước vào, tôi đã nghe thấy một mùi hương ngào ngạt, những chậu hoa tưởng niệm viếng
thầy để gần đầy hết lối vào phúng viếng, vậy là thầy cũng có người biết đến chỉ
là tôi hông biết mà thôi.
Nhớ hồi tôi biết thầy,
từ nhỏ tôi đã thấy thầy hay đi xe đạp ngang nhà tôi, tôi không hiểu, hồi nhỏ cứ
nghĩ thầy là người nghèo, người ăn xin, không hiểu sao hay đi ngang nhà tôi
hoài, mặc chiếc áo tơi đúng nghĩa, nhìn giống tấm vải mùng á, các bạn ạ! Sau
này đi sinh hoạt trong chùa, tôi mới biết thầy là sư tu trong chùa gần nhà tôi.
Sau bao nhiêu năm, “thời trang” của thầy vẫn không đổi, vẫn chiếc áo tơi màu trắng
đó, thầy đã “rong ruổi”, tôi không biết thầy “rong ruổi” những đâu nhưng về hay
đi đều đi ngang nhà tôi cả, tuổi thơ tôi lớn lên cùng hình bóng của thầy trên
con đường trước nhà, mỗi khi tôi nhìn thấy thầy, một cái vẻ quen quen kỳ lạ
nhưng tôi không biết đó là gì. Sau này tôi mới biết thầy là anh của thầy Nhất Hạnh,
vị thầy tôi rất là ngưỡng mộ và có thể nói là nổi tiếng khắp thế giới, hèn chi
tôi cứ thấy quen quen, nhưng tôi vẫn chưa tin lắm về mối quan hệ này… Đến khi
thấy thầy ít đi ngang nhà tôi nữa, tôi mới biết thầy già yếu đi nhiều, sau đó
thì thầy không còn đi lại được nữa, chẳng còn bóng thiền nhân trong cái xóm Phú
Bình này nữa rồi…
Thầy mất…
Ai hay cái gì nhìn đã
quen mắt giờ tự dung không còn nữa, một kẻ nhạy cảm như tôi bỗng thẫy chạnh
lòng. Sáng nay, dõi nhìn theo chiếc xe quan chở thầy ra nhà hỏa táng Bình Hưng
Hòa mà lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả, thầy không có bà con gì với tôi hết,
hình như thậm chí tôi chưa nói chuyện được mười câu với thầy, cớ sao tôi lại thấy
không vui đến thế?! Nhớ những ngày tụi tôi học Phật pháp, thầy thỉnh thoảng đem
trái cây, bánh ra “tiếp tế”, đang học đói bụng mà có đồ ăn là sướng lắm, nên tụi
tôi khoái chí, cám ơn thầy lia lịa, hình như buổi nào học cũng được có cái gì
đó để ăn. Rồi chúng tôi học hết bậc, lớp anh chị huynh trưởng phần đi nước
ngoài, phần đi làm xa, chúng tôi lên lớp và có những chùa khác có chỗ để học
nên chúng tôi không còn ngồi ở cái giảng đường (thật ra là cái nhà ăn, các bạn ạ!),
cái giảng đường “ọp ẹp”, nhiều muỗi và không đủ sáng, chúng tôi chuyển qua chùa
khác học, hoặc học bên đoàn quán của mình, không còn tối tối xúm nhau bên nhà
ăn nữa, từ đó, chúng tôi cũng xa thầy, xa luôn cả bánh trái của thầy. Bây giờ,
thầy nằm đó, trong cỗ áo quan có hương hoa lan và hoa lài ngào ngạt, khi chiếc
xe lăn bánh đi trên đoạn đường đã được Gia đình Phật tử chúng tôi rải đầy hoa, tôi
tưởng như thầy bước trên đường hoa đến cõi niết bàn. Cái xe đóng lại, hai cánh
cổng nhỏ trên xe tạo thành chữ “phúc”, thầy đủ “phúc” trong cuộc đời rồi nên thầy
đi đây con, tôi thấy trên di ảnh thầy một nụ cười thiền.
Đủ phúc, tang lễ của thầy
ấm cúng, không có sự khóc lóc thảm thương mà chỉ có bóng y vàng rực rỡ, tôi đã
bị choáng ngợp bởi y vàng rực rỡ đó, thật đẹp, thật trang nghiêm, tĩnh lặng,
không gian trầm lắng trong tiếng chuông trống bát nhã âm vang, tiếng chuông trống
bát nhã lần cuối cùng thầy nghe có hay không? Con thì nghe hay lắm, con thấy
không có âm nhạc nào hay bằng tiếng chuông trống bát nhã cả. Thật kỳ lạ, khi thầy
“đi” rồi, tôi lại có ý định muốn nói chuyện với thầy. À, nhớ có lần tôi có nói
chuyện với thầy, đó là lúc thầy la “mấy nhỏ” (các em oanh vũ) không được đi dép
lên sân trước chánh điện, tôi nghe thầy la vậy nên vôi vàng nhắc nhở các em và
nghĩ sao thầy “dữ” quá. Lúc đó, tôi mới làm huynh trưởng nên cũng sợ lắm, sau
này hông dám cho các em ra chánh điện nữa. À, mà như vậy có phải là một cuộc
trò chuyện không nhỉ? Chưa hẳn, tôi cảm thấy mình “vô duyên” khi cảm thấy
thương tiếc một người mà chưa có dịp thân cận nhiều, nhưng tại sao tôi vẫn thấy
mất mát? Mấy năm gần đây tôi mất nhiều người thân, nên tin báo tử đến với tôi,
tôi không bị sốc nhiều so với lần đầu tiên tôi nghe tin ngoại mất. Tôi đón nhận
tin báo tử như một điều đương nhiên trong cuộc sống, như trên tay cầm một tấm
thiệp hồng, như tôi vẫn thường hay hát nghêu ngao “đời người như án mây trôi,
phiêu bồng vô định có rồi lại không, đã sinh ra chốn hồng trần, mấy ai tránh khỏi
đôi lần tử sinh…” để nhắc nhở mình dành nhiều thời gian hơn cho người sống.
Viết đến đây tự nhiên
nghẹn ngào xúc động, bóng thiền nhân quen thuộc của gia đình tôi, của má tôi, của
chị tôi, đã không còn nữa. Và cái vị ở bên trời kinh đô ánh sáng Paris kia cũng
đang chẳng khỏe mạnh gì, sao những người tôi yêu mến, quý trọng đều lần lượt…?!
Đến tiễn đưa thầy tôi mới
thật sự khẳng định và giải tỏa mối nghi ngờ trong lòng, đó là thầy chính thật
đúng là anh của thầy Nhất Hạnh, với phong cách thư pháp của những chữ trên tấm
liễn chia buồn và sự hiện diện của đạo tràng Mai thôn, tôi mới xác nhận điều
đó. Thật là có những chuyện “chết mới biết” chắc chắn J
Tôi bật cười khi nhớ đến trường hợp tương tự mà chị bạn kể cho nghe, giả bộ làm
đám ma cho ông chồng khi ông chồng đi công tác xa, mới biết ông chồng có bồ
nhí, vì cô bồ nghe ông ấy chết thì ẵm con đến tìm. Cái sự liên tưởng này, tôi
không có ý nói là thầy chết rồi tôi mới biết, nhưng chỉ là khẳng định một điều
mà tôi không thể nào tin được vì thầy Nhất Hạnh và thầy Như Thích, sao khác xa
nhau quá? Làm sao là bà con? Chỉ vẻ mặt giống nhau thôi, nhiều khi người giống
người cũng được. Mặc dù, chị Minh Hương nói cho tôi biết và còn mỉa mai bằng
câu nói “tiền hô hậu ủng” như tôi đã ghi ở trên, nhưng không hiểu sao tôi vẫn
còn hoài nghi. Đến hôm nay thì hết hoài, hết nghi rồi. Thầy Như Thích đã trả lời
cho tôi rồi đó, trả lời bằng một sự kiện của vô thường, hữu hình – hữu diệt.
Khi biết rồi thì nếu được chọn, tôi muốn chọn cuộc sống thanh bần như thầy, thầy
đã làm “thân giáo” cho rất nhiều Phật tử trong chùa Hưng Long (nay là chùa Hưng
Quốc của chúng tôi) cũng như cho rất nhiều Phật tử biết đến thầy. Thân giáo, một
trong những phương pháp giáo dục trong gia đình Phật tử. lấy mình làm gương để
các em noi theo.
Thầy thong thả, thảnh
thơi bước đi trong một ngày nắng đẹp, có “mưa hoa” (là Gia đình Phật tử chúng
tôi tung hoa đó! J), có tiếng kệ kinh và dòng người đưa tiễn.
Thiền nhân nay “về trời
phương ngoại” như đạo tràng Mai thôn đã thành kính tiễn đưa.
Gia đình Phật tử, những
người áo lam chúng con cũng vậy, xin cung kính tiễn đưa thầy.
Ngày nắng tháng
tư năm Bính Thân,
_(())_ Phước Định