January 13, 2015

MAI TÔI ĐI

(Bài thơ mới nhận được từ mail của một người bạn gửi ngày 12/ 01/ 2015)



Mai tôi đi... Chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...

Trên giường bệnh, tử thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.

Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...

Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...

Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt giành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...

Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...

Ngoảnh nhìn lại,đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch... Lên bờ, thuyền đến bến...

Nếu tưởng nhớ... Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...
(Chưa biết tác giả)

January 04, 2015

'Tặng' Ngoại!

Bình Hòa, ngày 02 tháng 12 năm 2014,

Có rất nhiều điều cần con phải viết ra, viết nhiều thứ lắm mà đến khi ngồi trước màn hình (chứ không phải trước trang giấy trắng thì lại không biết viết gì. Không biết mấy nhà văn có gặp trường hợp như vậy không nhỉ?!

... Hồi sáng này tự dưng nhớ ngoại, nhớ cái xe lôi đạp chở ngoại đi chợ về là tụi con chạy ra mừng, phụ ngoại dỡ đồ vô nhà, cái thúng cau, cái cân, cái nón lá, ngoại đứng đó trả tiền cho ông xe lôi thì tụi con trong này lục cái thúng, chắc chắn thế nào cũng có cốm dẹp, sinh tố, … rồi giành nhau tao ăn cái này, tao ăn cái này, xong chạy chơi, không biết trả tiền cho ông xe lôi xong, vô nhà, ngoại sẽ làm gì nữa vì đồ đạc trên xe, đám cháu là tụi tui dọn vô hết rồi, tôi không biết và cũng không nhớ nữa, vì lúc đó đã mắc “bận” với cốm dẹp và sinh tố…

Cái tuổi thơ êm đềm trong mấy tháng hè ngắn ngủi vậy mà còn lưu lại trong ký ức cho đến tận bây giờ...