May 19, 2017

LỜI CẢM TẠ CỦA THUYỀN NHÂN

Headnote:

I 'take note' this poem not only because of the content but also because of the Vietnamese literature...

***

Chúng tôi: người Việt Nam tị nạn
Bỏ nước, đau lòng, vượt biển sang dây
Sóng dập gió vùi, trăm nỗi đắng cay
Mất triệu lìa quê, bao người bỏ xác?
Quê hương tôi, xưa thanh bình hoan lạc
Bỗng một ngày phải tan tác đau thương
Kẻ chết, người tù, già trẻ vượt đại dương
Cho nước mắt thành sông?
Biển Đông pha máu?
Chết vẫn ra đi, dù chưa biết nới nương náu
Sinh tử cận kề, kinh hoàng cũng đành cam
Thế giới thương tâm, cứu vớt thuyền nhân
Cho chúng tôi tự do, cơm no áo ấm
Già trẻ được học hành, săn sóc, yêu thương
Chẳng lo gió rét (1) bốn mùa sương tuyết
Bốn chục năm dài một thưở bình an
Người Việt Thuyền Nhân, đôi khi vẫn khóc
Vì thương nhớ quê nhà, non nước thưở xa xưa
Một thời chiến tranh, một thời máu lửa
Có mồ mả ông cha, chan chứa nghĩa tình
Quê tuy nghèo nhưng ân nghĩa keo sơn 
Vẫn lệ nhỏ những đêm buồn trăn trở 
Mấy chục năm qua chúng tôi vẫn nhớ
Bát cơm xưa Xiếu Mẫu: trả ngàn vàng
Xin gửi lên đây: lòng tri ân cao nhất
Tới tất cả ân nhân: hợp chủng quốc Hoa Kỳ
Tới các nước bạn Á, Âu, Canada, Phi, Úc, ...
Ân tình này một thưởi khắc trong tim
LÀ HOA THƠM NGÀO NGẠT KHẮP THẾ GIAN
NỞ RỰC RỠ NGÁT HƯƠNG TÌNH NHÂN LOẠI

PHX. HOÀI HƯƠNG

Trích tạp chí Bút Tre số ra tháng 11/ 2016, bộ 15, quyển 11, www.buttre.org

***
The original word is "sương", but allow me to edit by the word "rét" to make it better. 

This poem express the gratitude of a Vietnamese 'boat people', a nice traditional of Viet Nam, drinking the water, remembering the source of that water.

Typed and posted in May-18-2017 by Nga


No comments:

Post a Comment