Ngày mười tháng tư năm một
ngàn chín trăm bảy mươi lăm, những ngày cuối cùng của cuôc chiến tranh Việt –
Mỹ, còn hai mươi ngày nữa là giải phóng miền Nam, là Việt Nam hoàn toàn độc lập,
giữa những ngày Sài Gòn“ hoang mang lo sợ” không biết sẽ về tay ai, giữa những
bất an của cuộc chiến, giữa những tín hiệu tháo chạy đầu hàng, thì một chút
bình an ở phía Tây thành phố, một bé gái chào đời ở nhà sanh Thanh Phú, như một
định mệnh chăng?! Ngày dân Sài Gòn đổ xô đón chào quân giải phóng, bé gái ấy được
hai mươi ngày tuổi, cực khổ lo toan, Sài Gòn mới giải phóng thiếu ăn, trẻ suy
dinh dưỡng, Má lo hoài đặt tên là Lành cho chị mau hết bệnh… Bốn mươi năm sau, ‘bé
gái’ ấy 'xách' va li đi Mỹ, như là được sinh ra một lần nữa, trên đất Mỹ, bắt đầu
một cuộc sống mới…
… Con cám ơn trời đất cho chị
con đi Mỹ, mừng không nói nổi thành lời…
Bây giờ cũng ngày muời tháng
tư, mà là của năm hai ngàn không trăm mười lăm, chị tranh thủ tạm biệt Sài Gòn,
chào nắng mới ở Virginia càng sớm càng tốt nghen, Má Lành!...
(Viết những dòng này xong, đọc
lại không muốn sửa nữa…)
No comments:
Post a Comment